Mô tả
Có một phong cách tự hào đặc biệt - không phải qua tiếng la hét, không phải qua cuộc ẩu đả, mà là cách họ đi trên đường phố trong đôi giày thể thao trắng bám đầy bụi, cách họ không thắt chặt dây giày"Timbas"đến cùng, vì đó là điều phải làm. Bài hát này như tiếng nói vang vọng qua bê tông của khu phố và cái nóng buổi tối. Ở đây không ai đọc hồi ký, mà chỉ cân nhắc: ai đã ở đây từ đầu, ai chỉ đến để xem cho vui. Và bây giờ - xin lỗi. Đã quá muộn. Sự tự tin ở đây không phải là vẻ bề ngoài, mà là lớp giáp được đúc từ kinh nghiệm. Còn câu"presumo sin querer"nhẹ nhàng - tất nhiên, gần như là tình cờ. Gần như.
Lời bài hát và bản dịch
Lời cho bài hát này vẫn chưa được thêm.