Mô tả
Bài hát này nghe như buổi sáng sớm sau một đêm mất ngủ - mắt đỏ, ngón tay lạnh, nhưng bên trong vẫn còn một tia hy vọng mỏng manh. Ở đây gặp gỡ những người dường như ở gần, nhưng vẫn ở trong quỹ đạo của riêng họ: cà phê, công viên lúc năm giờ, những nỗ lực vô hình để trở nên trung thực, trong khi trái tim được vẽ trên tay áo. Trong mỗi đoạn điệp khúc - thói quen che giấu nụ cười bằng nụ cười nửa miệng và hoãn việc di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác đến"sau này".
Âm nhạc có mùi của không khí góc phố và quầy bar - hơi đắng, hơi ngọt. Lời bài hát như một cuộc đối thoại nội tâm về việc tình yêu dành cho bản thân và người khác không phải là hai ngôn ngữ khác nhau, mà là một, chỉ là việc học nó thật đáng sợ. Và trong sự mong manh này, trong những dòng chữ run rẩy này có một vẻ đẹp kỳ lạ: một bước tiến tới sự trung thực, ngay cả khi nó hầu như không thể nhận thấy.
Lời bài hát và bản dịch
Lời cho bài hát này vẫn chưa được thêm.