Mô tả
Tiếng vọng của tháng 11 và mùi không khí lạnh buốt, mà ngay cả những bức tường cũng không thể giữ lại. Trong những dòng này - sự mệt mỏi, không khóc lóc ầm ĩ, mà lặng lẽ xào xạc trong góc, như những lá thư cũ. Những từ ngữ rơi xuống như những hòn đá nặng nề, không có sức mạnh và sự lấp lánh, nhưng vẫn cố gắng giữ hình dạng, như thói quen đứng thẳng khi muốn nằm xuống.
Có điều gì đó kỳ lạ và đẹp đẽ trong điều này - gần giống như lớp sương đầu tiên trên đường nhựa: lạnh, đau, nhưng vì lý do nào đó, người ta vẫn muốn nhìn. Một sợi chỉ mỏng manh của hy vọng vẫn vươn dài qua bóng tối: như ánh đèn lồng mà bạn nhìn thấy từ cửa sổ, khi bạn nghĩ rằng sẽ không còn ai đến nữa. Và vì điều đó, bên trong không chỉ trống rỗng, mà còn ấm áp theo cách riêng của nó - như thể nỗi buồn đột nhiên đã học được cách thở.
Lời bài hát và bản dịch
Lời cho bài hát này vẫn chưa được thêm.